Vì sao xuất hiện bên tôi rồi biến mất như chưa từng tồn tại?

Tình cảm của tuổi trẻ là thứ tình cảm mong manh như lá mùa thu. Rơi. Nhẹ bẫng. Một người đã thân thương, nay không còn nữa, thật có chút không quen. Một người đã thân thương, nay lại quan tâm kẻ khác, thật khiến người ta có chút đau lòng… Nhưng, chia tay chưa hẳn đáng sợ. Chia tay trong im lặng mới khiến người ta quặn thắt tâm can. Không nhạt nhẽo, không mặn nồng. Ngày chúng ta chia xa là một ngày đầy gió. Gió mạnh mẽ thổi tan giọt nước mắt hay làm cay nhoè khoé mi.

Cậu ấy đã từng như thế. Đã từng thương tôi như cả một sinh mệnh của người đàn ông.
Mọi chuyện sẽ tưởng chừng rất tốt đẹp. Nếu không có bàn tay oan nghiệt của ngoại cảnh… Tình cảm của tuổi trẻ là thứ tình cảm mong manh như lá mùa thu. Rơi. Nhẹ bẫng. Một người đã thân thương, nay không còn nữa, thật có chút không quen. Một người đã thân thương, nay lại quan tâm kẻ khác, thật khiến người ta có chút đau lòng.
Vì sao lại xuất hiện rồi biến mất như chưa từng tồn tại? Cuộc gặp gỡ nào cũng đến lúc chia tay. Nhưng, chia tay chưa hẳn đáng sợ. Chia tay trong im lặng mới khiến người ta quặn thắt tâm can. Không nhạt nhẽo, không mặn nồng. Ngày chúng ta chia xa là một ngày đầy gió. Gió mạnh mẽ thổi tan giọt nước mắt hay làm cay nhoè khoé mi.
Phải gọi là cuộc tình không tên. Vì đơn giản không một định nghĩa nào giải thích cho thứ tình cảm ấy. Thứ tình cảm mong manh của tuổi niên thiếu chóng phai.
Cậu là người chủ động. Bởi vì chủ động nên mới có thể dứt ra dễ dàng. Người bị động trong một cuộc tình mới chính là con thiêu thân đau khổ. Cảm xúc của con người thật thú vị. Nó có thể thay đổi nhanh hơn tốc độ di chuyển của ánh sáng. Khiến một kẻ như tôi xoay vòng với bộn bề những suy nghĩ. Và những giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên gò má, mỗi đêm. Đều đặn như một thói quen. Cậu ấy trở thành mối bận tâm duy nhất trong ngày, trong đời…
Cô ấy, người cậu quan tâm ấy, hoàn hảo thật! Xinh đẹp hơn tôi, học giỏi hơn tôi, gia cảnh lại tốt hơn tôi. Tất cả đều hơn tôi. Thảo nào, lại khiến con tim sắt đá ấy rung động.
Cô ấy tốt hơn tôi. Hiền dịu, tốt bụng, vị tha, rộng lượng. Những cái đẹp ấy, tôi rõ ràng không thể so sánh. Dặn lòng hãy cứ bình yên. Thế rồi vẫn suy nghĩ, vẫn hay liếc mắt đến hai người. Trái tim vì vậy mà chằn chịt tổn thương. Tôi không cho phép bản thân ghen ghét cô ấy nhưng sự ghen tỵ thường tình vẫn cứ dấy lên như một quy luật.
Cậu quan tâm, cậu trân trọng cô ấy như đã từng với tôi. Những điều cậu dành cho tôi, cô ấy đều có được. Có bất công không nhỉ?
Nhưng tôi có quyền gì để nói, để trách cứ con người ấy. Ngay cả một vị trí cũng không thể gọi tên thì có quyền gì để đòi hỏi ưu tiên?
Cậu nợ tôi một câu trả lời. Nợ cả câu yêu thương thuở ấy. Tình cảm bởi vì quá mong manh nên mới không thể níu lấy. Bàn tay tôi vì quá nhỏ bé nên mới không giữ được con người to lớn. Con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần lắm những bờ vai… Cậu đi rồi, ai sẽ thay thế?
Vì sao xuất hiện bên tôi rồi biến mất như chưa từng tồn tại? Vì sao xuất hiện bên tôi rồi biến mất như chưa từng tồn tại?
910 1

Bài viết Vì sao xuất hiện bên tôi rồi biến mất như chưa từng tồn tại?

Previous
Next Post »

Chia sẻ bài viết

Cùng Chuyên Mục