Đơn phương là cứ yêu đi, đừng nghĩ ngợi, nghĩ nhiều lòng có bớt yêu đâu! Là hàng trăm lần em dặn lòng quay lưng mà vẫn lấm lét nhìn lại. Là anh cười em sẽ vui. Anh khóc em sẽ rất buồn! Là quan tâm thừa thãi vì anh có cần đâu! Là ngày không dám thổ lộ, đêm về nhớ nhớ mong mong. Em đã yêu anh như vậy. Rất lâu! Rồi hôm nay, em nhận ra, đơn phương là thứ tình cảm tội nghiệp nhất trên đời! Sao anh chẳng bao giờ nói với em một câu xin lỗi? Sao anh không cảnh báo em rằng quan tâm anh trao em không là yêu thương đâu, chỉ là đau thương thôi!
Chữ Thương khiến em xao xuyến hóa ra chỉ là đau thương kéo theo hàng loạt tổn thương chất chồng! Sao lại vô tư đến nổi vô tâm làm trái tim em từ hạnh phúc đến sầu thảm... Sao anh không nhận thấy anh đã làm em thành một kẻ ngốc như thế nào? Sao lại mang lòng tốt của anh ra mà an ủi tình yêu của em? Thứ lòng tốt anh cho hàng trăm người, không phải riêng em? Anh lúc nào cũng mỉm cười và nhìn em bằng đôi mắt rất đẹp.
Sao anh không biết rằng, sâu trong em là rất nhiều nỗi buồn không tên đang gào thét? Em đã thiệt thòi mà đến hờn ghen, oán than, trách móc em cũng không có quyền! Anh không thấy em luôn phải đứng bên lề hạnh phúc nhìn anh hay sao? Anh không thấy em đáng thương sao?
Hãy xin lỗi em! Rồi bỏ mặc em. Được không anh?
Next
« Prev Post
« Prev Post
Previous
Next Post »
Next Post »